ngoc thi xuan thu full
Đúng chuẩn như những cô gái Hà Thành xưa. Chuẩn với danh xưng "Lá ngọc cành vàng" mà mọi người đã ấn định cho cô ấy". Những tấm ảnh khiến khán giả thổn thức với dung nhan Thu Hà thời trẻ được nhiếp ảnh gia Đoàn Minh Tuấn thực hiện trong khoảng 2-3 lần. Anh
Ngoc Tuan CHAU | Cited by 78 | of The University of Danang, Da Nang | Read 16 publications | Contact Ngoc Tuan CHAU
Having experience in both Finance & Accounting Manager roles with a demonstrated history of working in the consumer goods industry. Skilled in Negotiation, Teamwork, Risk Management, Financial Forecasting, Data Analysis, and Strategic Planning. Strong consulting professional with a Bachelor's degree focused in Auditing from University of
Van Thi Bich Ngoc works as a Senior at Mazars, which is a Law Firms & Legal Services company with an estimated 42 employees. Van is currently based in Vietnam. Found email listings include: @mazars.vn. Read More. Contact. Van Thi Bich Ngoc's Phone Number and Email. Last Update. 9/30/2022 10:41 AM. Email.
👱🏻♀️ Đặc biệt phù hợp mọi độ tuổi, cả mẹ bầu và sau sinh đều có thể sử dụng. Nếu nàng chưa biết dùng sữa rửa mặt loại nào, thì có thể trải nghiệm dòng Bột Rửa Mặt Bách Mộc Miên nhà mình nhen, đảm bảo chỉ nghiện mà thôi 😘. ☎️ 0915.870.969 🏬 Hai Bà Trưng - Hà Nội
mimpi bersetubuh dengan orang lain menurut primbon jawa togel. Mất khoảng một khắc, hai người mới đi tới doanh trại trên đồi. Chỗ của Man quân và công tử Xuất đều ở giữa Tử đến rồi, người kia dặn dò “Ở đây đợi một lát, ta vào báo cho Man quân”.“Vâng.”Người kia đi rồi, Ngọc Tử liền nhìn bốn phía xung quanh. Tất cả những trướng bồng và những đống lửa các kiếm khách đang nằm đều lấy ngọn đồi này làm trung tâm, bố trí theo vòng chỗ Ngọc Tử đứng, mười mấy võ sĩ đang ngồi dưới đất, vừa đốt lửa vừa uống sữa, vừa nói chuyện phiếm. Trường kích của bọn họ đặt bên chân, trên người vẫn mặc áo giáp trúc, bội kiếm lại càng không rời khỏi hẳn là hộ vệ của Man quân?Ngọc Tử đứng một lúc, chân đã hơi mỏi, nàng đi lại vài bước, nhìn trướng của Man quân cách nàng khoảng năm mươi bước thầm nghĩ “Sao còn chưa ra?”Dường như chỉ trong nháy mắt, bầu trời hiện lên vô số ánh sao không thể đếm xuể, những đám mây bay như những dải lụa vắt ngang bầu hạ cũng đã được hai mươi mấy ngày đêm, gió thổi mơn man khiến người man mát, chỉ là mát được một lúc thì muỗi cũng bắt đầu kéo đến.“Bốp” một tiếng, Ngọc Tử vỗ mạnh vào má, sau đó nhìn qua ánh lửa, tay trống trơn, căn bản không đánh chết con “Bốp” một tiếng, lần này một con muỗi nhỏ nằm gọn trong bàn tay Ngọc Tử. Nàng bực bội vứt con muỗi đi, Ngọc Tử có chút nóng lòng “Gần được một giờ rồi, sao Man quân kia còn không gọi nàng vào?”Man quân không triệu kiến cũng khiến Ngọc Tử thoải mái hơn một chút, cái này cũng chỉ là kéo dài thời gian xử lý thôi. Chỉ là kiểu kéo dài này cũng khiến người ta lo này nàng dậm chân cho bớt ngứa, dậm được một lúc thì bắt đầu nhảy loạn.“Bốp, bốp, bốp”, những tiếng đập muỗi vang lên liên Tử vừa xua muỗi trên người vừa nhìn trướng bồng của Man quân, thầm nghĩ “Đến giờ cũng đã hơn hai giờ rồi, sao còn chưa có người ra gọi ta?”Ánh trăng đã leo lên giữa bầu trời, vô số đốm lửa đã tắt, người gọi nàng đến vẫn không xuất Tử suy nghĩ một chút, đi đến bên một võ sĩ, chắp tay nói “Nghe nói Man quân triệu kiến nên đến, nhưng mãi không được gặp Man quân, việc này là sao vậy?”Võ sĩ kia liếc nàng rồi miễn cưỡng nói “Không biết.”Ngọc Tử cúi đầu thật sâu thi lễ với hắn, đang định hỏi một tiếng nữa thì vút một tiếng, gió lạnh vụt tới, cũng chính là võ sĩ nọ vung tay lên, trường kích lạnh băng trong tay hắn chỉ vào mặt của Tử vội lui về phía sau vài bước. Thấy nàng lui ra, võ sĩ kia cười lạnh một cái rồi buông trường kích, cũng chẳng buồn nhìn nàng một Tử nhíu mày mím môi, nhìn chằm chằm vào trướng bồng của Man trong thoáng có tiếng cười của phụ nhìn lên trời, ánh trăng đã đến giữa trời, sắp đến giờ Tý rồi?Nàng suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về. Động tác của nàng rất dứt khoát, khi nàng đi được hai mươi bước thì võ sĩ vừa vung kích khi nãy quát nàng “Tên kia, ngươi dám tự tiện rời đi?”Ngọc Tử quay nhưkhông thấy sự vô lễ của võ sĩ kia, vái chào hắn thật cung kính, bình thản trả lời “Đêm đã khuya, trăng treo giữa trời, vạn vật đều ngủ, không dám quấy rầy Man quân nghỉ ngơi. Xin cho ta đi”.Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người nhanh chóng bước võ sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ trừng mắt nhìn bóng Ngọc Tử càng đi càng xa, thật lâu không nói nên lúc lâu sau, từ trong bóng tối có một thiếu nữ bước nữ này là người trong đám ca nữ kia, cũng chính là người đưa cuộn trúc giản, ra lệnh cho nàng đọc võ sĩ thấy nàng đi ra thì đều quay đầu, vẻ mặt bọn họ từ giận chuyển thành cười, ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng nữ kia nhìn Ngọc Tử đang bước vội đi, nhíu mày nghi hoặc nói “Công tử Xuất nói, biết chữ có thể khiến con người trở nên cao quý, thanh bạch. Ta cũng không tin. Không ngờ, đứa bé chỉ làm việc nặng nhọc cùng đám người tạp vụ kia lại có thể không sợ không hoảng, tiến lùi thoải mái. Đây là nhờ biết chữ?”Một võ sĩ đứng lên, hắn vươn tay sờ soạng vạt áo của ca nữ này, miệng lại cười nói “Biết chữ thì sao? Sao cơ* không ở lại vui vẻ cùng ta một đêm.”Bàn tay thô của hắn sắp sờ đến ngực của ca nữ nữ kia né đi. Nàng tái mặt lườm võ sĩ kia một cái, hừ nhẹ nói “Ngươi thật to gan, người của công tử Xuất mà cũng dám động?”Võ sĩ kia cười hề hề, chắp tay nhìn ca nữ kia, nuốt nước miếng nói “Công tử Xuất là công tử của nước lớn, có tiếng hiền tài. Người như vậy sẽ không vì một ca nữ mà nổi giận với tráng sĩ”.Ca nữ kia nghe vậy thì dậm mạnh chân, nàng dùng đôi mắt quyến rũ liếc qua mọi người, giọng nói có chút lạnh lùng “Ca nữ? Sẽ có một ngày ngươi phải gọi ta là phu nhân!”Dứt lời, nàng lắc mông quay về trướng bồng của mình. Vừa đi vừa nghĩ, từ mai trở đi, nàng sẽ theo người kia học chữ. Ta cũng có thể trở nên cao quý, thanh bạch, công tử Xuất nhất định sẽ yêu thương ta, chưa biết chừng sẽ lấy ta làm thê tử. Nghĩ tới đây, nàng bưng má, vẻ mặt si Tử bước vội đi cũng không biết chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là một trò đùa mà thôi. Khi nàng quay về, Cung đang ngẩng cao đầu nhìn chăm chú ra ngoài, thấy nàng xuất hiện, Cung vội bước đến trước người Ngọc Tử.“Sao vậy?”Cung có hơi vội vã, cũng như ông, người chờ Ngọc Tử trả lời cũng không Tử mím môi, từ tốn nói “Người kia truyền lệnh dẫn con tới cửa trướng bồng của Man quân rồi không thấy đâu nữa. Con đứng đó chờ hai giờ nhưng không có ai gọi vào, hỏi võ sĩ cũng không ai để ý. Dỏng tai lắng nghe thì nghe thấy trong trướng của Man quân có tiếng cười đùa của nữ tử. Con thấy đêm đã khuya, nghĩ chắc cũng không sao nên về trước, đợi lần sau triệu kiến”.Những lời này của nàng, câu từ cẩn thận, không chỉ nói cho Cung nghe mà còn nói cho mọi người Tử vừa nói xong, một tiếng vỗ tay “Bốp bốp” thanh thúy vang tiếng vỗ tay, Á đứng bên cạnh đống lửa nhìn Cung cười nói “Cung, con của ông có phong thái như ông”.Cung cũng cười ha hả, ông ngẩng cao đầu, vỗ mạnh vào kiếm, lớn tiếng nói “Bất kể là đối mặt với ai, nếu ta không sai thì luôn đứng thẳng lưng. Con ta làm việc rất thỏa đáng, rất thỏa đáng. Ha ha”.Bất kể là Cung hay Á đều là những người có chút kiến thức, mọi người xung quanh thấy họ nói vậy thì ánh mắt nhìn Ngọc Tử từ vui sướng khi người gặp họa lại trở thành tôn tiếng cười vui vẻ, hai cha con lại quay về bên đống cho đến lúc phụ thân ngủ rồi, Ngọc Tử vẫn chưa ngủ. Nàng nhìn ngọn lửa một lúc lâu mới thở dài, thầm nghĩ “Về cũng đã về rồi, nghĩ chuyện đó làm gì? Mình nên nghĩ xem phải làm sao mới kiếm được đao tệ đây.”Chú thích*Cơ Chỉ những người con gái thời xưa, nhất là con gái xinh đẹp
Cùng đọc truyện Ngọc Thị Xuân Thu của tác giả Lâm Gia Thành tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Cổ đại - Xuyên khôngĐộ dài 309 chươngConvert tangthuvienEditor Tĩnh Uyển, Tiểu Hoắc & Heo con & Yan PurpleGiới thiệu"Truyện kể về một cô nàng không có nhiều điểm nổi trội về cả thành tích học tập cũng như thiên phú võ học đã xuyên không đến thời đại Xuân Thu Chiến Quốc, nơi chiến tranh diễn ra khắp nơi. Cô đã phải thực sự nỗ lực cố gắng để sống, mà còn phải sống thật thoải mái,....."
Giới thiệu Thể loại Cổ đại – Xuyên không Độ dài 309 chương Convert tangthuvien Editor Tĩnh Uyển, Tiểu Hoắc & Heo con & Yan Purple Giới thiệu “Truyện kể về một cô nàng không có nhiều điểm nổi trội về cả thành tích học tập cũng như thiên phú võ học đã xuyên không đến thời đại Xuân Thu Chiến Quốc, nơi chiến tranh diễn ra khắp nơi. Cô đã phải thực sự nỗ lực cố gắng để sống, mà còn phải sống thật thoải mái,…..” TẢI EBOOK MỚI NHẤT Like page để cập nhật truyện hay Tải Ebook Truyện Miễn Phí Tài khoản VIP tải ebook không quảng cáo Xem Hướng dẫn tải ebook về máy TẢI EBOOK Ngọc Thị Xuân Thu AZW3 TẢI EBOOK Ngọc Thị Xuân Thu PRC/MOBI TẢI EBOOK Ngọc Thị Xuân Thu EPUB TẢI EBOOK Ngọc Thị Xuân Thu PDF
Ngọc tử cúi đầu, âm thầm trầm lánh đứng lên. Nàng không biết, công tử trở ra biết đích tần lỗ công tề đích tin tức, là từ hắn người đích cừ đạo biết được, vẫn còn mỗi người đô biết đích sự. Nếu mỗi người đô đã biết, nói ra nguyên ủy đảo cũng không phương. Một hồi lâu hậu, nàng ngẩng đầu nhìn hướng cung, hỏi" Cha cũng biết, tề có chiến sự liễu?" Cung gật đầu, nói" Nghe công tử cùng người khác người nghị, tần lỗ muốn đánh tề." Ngọc tử thở dài một hơi, nàng thấp giọng nói" Cha, tần quốc công tề, mượn đường cho ngụy. nhược tề vương thiên giận cho Ngụy công tử tử đê, cha thân là hắn đích thực khách, chẳng phải nguy hĩ? Nhi cố ý đến đây, đó là vì thế a." Ngọc tử vừa nói, cung một bên lắc đầu, lời của nàng âm vừa rơi xuống, cung liền ném địa có thanh địa nói" Ta nhi, làm người thần giả, làm là việc chính hiệu tử, tận trung! Phụ làm công tử tử đê chi thần, há có thể tại hắn nguy nan lúc khí hắn đi? Như thế, phụ cùng cầm súc có gì khác nhau đâu? Cùng tiểu nhân có gì khác nhau đâu?" Nghĩa chính từ nghiêm địa nói tới đây, cung phủ thượng ngọc tử tóc, đê đê đích, nhưng nghiêm túc địa nói" Ta nhi là phụ nhân, nhiên, cho dù là phụ nhân, dã làm biết trung nghĩa a. Nhi, chuyện này chớ có nhắc lại." Dừng một chút, hắn vẫn còn giáo huấn nói" Ta nhi là công tử xuất đích người, dã làm vì hắn sinh, vì hắn tử, tuy can não đồ địa, cuối cùng không rời khí!" Ngọc tử nghe đến đó, một bạch nhãn thiếu chút nữa nhảy ra. Cung chứng kiến ngọc tử vô tinh đánh thải địa cúi đầu, nói" Ta nhi thậm hiếu, thiện! Nhiên, còn phải học một trung chữ." Ngọc tử phun ra một ngụm trọc khí, đầu chôn được càng thấp, nàng tại cung địa lao thao trung, thở dài một tiếng, thì thào nói" Ta đã biết." " Thiện, nhi nhược vô sự, phụ đi hĩ." "...... Cũng không hắn sự." Ngọc tử chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn trứ cung càng đi càng xa đích nhỏ gầy thân ảnh, mắt lộ ra kiên định đích thần sắc, nàng âm thầm thầm nghĩ Cha của ta, ta là nhất định phải làm cho hắn thoát ly công tử tử đê đích! Nàng xoay người hướng đi trở về đi. Tễ tại người lưu bắt đầu khởi động đích ngã tư đường thượng, chôn đầu người đi đường ngọc tử cước bộ đột nhiên một trận. Nàng chậm rãi địa quay đầu lại, nhìn về phía chất tử phủ đích phương hướng, mỉm cười Cha là không muốn khí chủ, không muốn trở thành không trung người. Nhưng, nếu là công tử tử đê tự mình đem cha chuyển đưa cho ta, cha hắn còn có hà thoại có thể nói? pk phân2288 đích gia càng chương tiết phụng thượng. Đệ thất thập cửu chương gặp lại công tử tử đê Đổi mới thời gian20101029 103845 chữ sổ2043 Lệnh công tử tử đê đem cung chuyển đưa cho nàng, là nhất hoàn mỹ địa ý nghĩ, nhưng phải như thế nào áp dụng, vẫn cần vắt hết óc địa trác ma trác ma.
Hiện tại đã là lúc hừng đông, ở phía đông bầu trời, một luồng ánh sáng như ẩn như hiện chiếu sáng khắp đất trời. Một loạt tiếng bước chân "rắc rắc" giẫm lên lá rụng truyền đến, lúc này trời đất vô cùng yên tĩnh, mỗi một tiếng động vang lên, đều được phóng to lên mấy lần. Lúc này, một người đột nhiên nhảy dựng lên phát ra một tiếng thét “Á” kinh hãi. Người đi ở phía trước hắn nhanh chóng quay đầu lại, trong luồng ánh sáng mờ mờ vang lên tiếng hỏi run rẩy“Sao thế?”Người vừa mới nhảy dựng lên kia thở hổn hển một lúc, lúng ta lúng túng cười nói“Hình như là có người còn thở.”Người phía trước nghe vậy, nâng tay áo rộng thùng thình lau lau cái trán, thấp giọng nói “Chúng ta đã từng gặp quỷ thần, người có gì đáng sợ ?”Trong giọng nói của người này, chứa đựng biểu hiện tự trách và cảm giác hổ thẹn. Người phía sau hắn nghe xong, nhất thời bình tĩnh cúi đầu nhìn cô gái được khiêng trên cái cáng gỗ. Qua ánh sáng yếu ớt, mặt của cô gái bị mái tóc dài che khuất, chỉ lộ ra một bên má trắng bệch. Hắn nhìn cô gái đã chết này, tim đập nhanh thình thịch, cảm thấy rằng tự mình phải nói gì đó để tăng thêm can đảm “Lỗ thị Kiều Kiều dịu dàng xinh đẹp, thật tình si mê công tử, thật không nên chết oan ức như thế này.”Người đi phía trước cao hơn một chút, hắn ưỡn thẳng lưng, sau khi thở ra một hơi, một giọng nói khàn khàn khẽ lan khắp rừng cây, “Công tử trong lòng ôm chí lớn, mỹ nhân vô số, Lỗ thị Kiều Kiều này cùng lắm chỉ là một trong đám mỹ nhân đó mà thôi. Ngô Tụ một lòng hướng về công tử, cho dù có một ngày công tử biết nàng ta đã giết Lỗ thị Kiều Kiều, cũng sẽ không để ý đến.”Người đi sau thở dài nói “Ôi! Lỗ thị Kiều Kiều vì công tử, cam tâm mạo hiểm vượt qua bao hiểm nguy lấy trộm bản “Mười loại vũ khí công thành” trong miếu của gia tộc Công thành thập khí, công tử có được nó, thật sự là được lợi vô cùng. Chúng thần đều nói, chỉ bằng này một cuốn sách này, công tử chắc chắn được Đại vương coi trọng, trở thành Thái tử, vang danh hiển hách nước Tề. Đáng tiếc, đáng tiếc, đại công thần Lỗ thị Kiều Kiều chưa vang danh đã bỏ mình. Sau đó còn bị chúng ta vứt xác ở đồng hoang, suốt đời suốt kiếp, hồn phách không có chỗ đi về, thần linh không phù hộ, ôi!”Người đi sau vừa nói xong những lời này lại kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng kêu lên “Có người, nhất định là có người, tôi lại nghe thấy tiếng thở.” Hắn vừa nói, vừa kinh hoàng hết nhìn Đông lại ngó bọn của hắn thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, cũng cảm thấy hoảng hốt, mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, lắp bắp nói “Đã…đã đến bãi tha ma, ném… ném.”Người đi phía sau cũng cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua y phục, sau khi nghe được những lời này của đồng bọn, hắn vội vàng gật đầu không ngừng, hai tay run rẩy, ném thi thể cô gái trên cái cáng gỗ trong tay về phía sườn núi bên cạnh, rồi vội vàng nhảy lui về phía sau, run giọng nói “Về thôi, về thôi.”Hắn cuống quít xoay người, vội vàng cuống cuồng chạy ngược lại đường cũ. Khi chạy, bội kiếm đeo bên hông của hắn phát ra một hồi leng keng giòn kia cũng vội vàng ném cáng gỗ, "bịch" một tiếng, cái cáng nặng nề đập vào mu bàn chân đồng bọn, khiến hắn đau đến mức rú lên một tiếng dài. Tên đồng bọn thấy hắn hoảng sợ thành như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, bất chấp đau đớn, vừa xoa chân, vừa lảo đảo đuổi theo, vội vàng gọi “Chờ tôi, chờ tôi với.”Trong lúc hoảng loạn, hắn vẫn còn nhớ rút bội kiếm đeo bên hông ra, quơ lung tung để lấy thêm can đảm. Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng bước chân của hai người đó vừa biến mất hẳn, trong ánh nắng mai lấp lánh, thi thể cô gái bị ném xuống bụi cỏ trên triền núi, đột nhiên "vụt" một tiếng, ngồi dậy thẳng tắp. Sắc mặt của cô gái trắng nhợt như tờ giấy, hai mắt đờ đẫn không có thần mở to nhìn về phía trước. Dần dần, đôi mắt của cô gái càng lúc càng có thần. Chỉ chốc lát sau, nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, phát ra một âm thanh trầm thấp, giống tiếng nói khẽ lúc ngủ mơ “Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”Giọng nói này mềm mại, ấm áp mà chậm rãi, mang theo một loại âm điệu lạ lùng. Trong tiếng sột soạt, cô gái từ từ đứng lên. Nàng vừa đứng lên, theo bản năng liền hất mớ tóc dài toán loạn về phía sau, ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, hiện ra một dung nhan xinh đẹp điềm đạm. Cô gái quay đầu, nhìn khắp người một lượt, đột nhiên vươn tay lên, đập lên đỉnh đầu mình một cái thật mạnh, giọng căm hận mắng “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”Bây giờ, giọng nói của nàng thay đổi, trở nên lưu loát rõ ràng, là khẩu âm điển hình ở Hồ Nam. Nàng vừa đập bộp bộp lên đầu mình, vừa hét lớn một tiếng “Tỉnh lại! Tỉnh lại! Ngọc Tử, mày có nghe thấy không? Nhanh chóng tỉnh lại đi!”Sau khi đập bôm bốp một hồi, Ngọc Tử thật sự đã từ từ tỉnh tỉnh táo lại, nàng không thể không thừa nhận một sự thật, hình như nàng đã xuyên không. Hiện tại nàng không phải nằm ở trên giường của ký túc xá, cũng không phải ngủ trong phòng ở nhà, nàng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở một nơi đồng không mông quạnh, bị người ta coi như xác chết mà ném lúc còn hoảng hốt, phía Đông dần dần xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Khi vầng mặt trời rực rỡ hoàn toàn mọc lên ở phía Đông, trên cánh đồng hoang vắng không có dấu chân người, Ngọc Tử giống như người mộng du đã đi suốt một canh giờ, đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng phát hiện, mình chẳng những xuyên không, hơn nữa, nàng còn tiếp nhận một phần ý thức của thân thể thể này của nàng, là con gái của một đại phu ở nước Lỗ, nàng không có tên, ý nghĩa của tên Lỗ thị Kiều Kiều*, biểu thị nàng là một cô gái được chiều chuộng ở nước Lỗ, là một cô gái quý ức mới vừa được kiểm tra tới đó, bỗng dưng, một cơn đau đớn như thể dời non lấp biển, giống như hồng thủy ào ào lao tới! Ngọc Tử không thể kiểm tra kỹ hơn được nữa, một cảm giác đau đớn trong ngực kéo đến, nàng vội vàng đỡ ngực, mặt tái nhợt ngồi xổm xuống. Đây là một cảm giác hận không thể chết thêm lần nữa, là tuyệt vọng dẫn tới lồng ngực đau tay Ngọc Tử ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, từng hơi một, lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra cảm giác trái tim đau đớn giống như bị xoắn lại là như thế một lúc thở dốc, đột nhiên dạ dày Ngọc Tử bắt đầu co thắt dữ dội. Chỉ một lát sau, nàng há miệng, phun xuống đất một ngụm lớn nước màu đen. Thứ nước đen này, dường như mang theo một mùi tanh tưởi. Ngọc Tử biết, nàng đã nôn ra độc dược bị Ngô Tụ ép lấy bụng, sau khi nôn mửa một lần nghiêng trời lệch đất nữa, cuối cùng nàng cũng không nôn ra được thứ gì nữa. Sau khi nôn khan một lúc, Ngọc Tử đứng lên, tiếp tục thất tha thất thểu, vô định đi về phía trước. Ba phía trước, sau, trái của nàng, là nơi đồng không mông quạnh, bên phải nàng, là bãi tha ma hoang vắng mà nàng đã tỉnh lại, phía sau bãi tha ma là từng lớp, từng lớp cây rừng rậm không biết nơi hoang vu này, phải đi tới khi nào mới tới điểm tận cùng?*Kiều kiều nghĩa là chiều chuộng
ngoc thi xuan thu full