ngao the tuyet tran

Bạn tìm hiểu thông tin về ngao tây tạng lai .Đây là một chủ đề đang được nhiều đọc giả của Vpet quan tâm. Trong bài viết này Vpet sẽ giải đáp thắc mắt và tổng hợp cho các bạn16 điều cần biết về ngao tây tạng lai. Hãy cùng xem hết bài viết này nhé. Ngao Tuyết (@ngaotuyet) trên TikTok | 51M lượt thích. 2M người hâm mộ. Mỹ Phẩm Sale SPA Hàn Quốc Xuất Khẩu Châu Âu Zalo 0969386312 hoặc Zalo 0386016220 Đọc truyện Tuyệt Thế Linh Thần chương 340 tiêu đề 'Ngạo Vô Song Tâm Tư'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. Ngạo Thế Tuyệt Trần - Tuyệt Trần Tử Thương Hoàn Thành. Người Đàn Bà và Người Đàn Ông Có Chiếc Lồng Chim - Lê Thanh Minh Hoàn Thành. Thời Khắc Chúng Ta Không Thể Quay Trở Lại Hoàn Thành. Minh Thiên Hạ Ngạo Thế Tuyệt Trần Chương 93: Đại Kết Cục (hạ) Bên trong gian phòng tiếp tục lâm vào yên lặng lần nữa, Lăng Tuyệt Trần nhìn cửa phòng đóng chặt, tất cả ngụy trang biến mất không thấy gì nữa, mệt mỏi tựa vào bên tường, hai tay buông thõng xuống ánh mắt mờ sương, cắn chặt môi, nước mắt vỡ đê. mimpi bersetubuh dengan orang lain menurut primbon jawa togel. ngocquynh520 Poster MeOw Edit hphucao95 + TinhLinhTuyết Beta Tinh Linh Tuyết Thể loại Xuyên không, dị giới, HE Giới thiệu Không thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành sủng vật ’ danh phủ kì thực. Ai nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao! Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Cùng đọc truyện Ngạo Thế Tuyệt Trần của tác giả Tuyệt Trần Tử Thương tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại ngocquynh520Poster MeOwEdit hphucao95 + TinhLinhTuyếtBeta Tinh Linh TuyếtThể loại Xuyên không, dị giới, HEGiới thiệuKhông thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành sủng vật ’ danh phủ kì nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao!Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Không thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành sủng vật ’ danh phủ kì thực. Ai nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao! Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Bản dũng mãnh U Lam Thủy? Tử Minh Hỏa? Sử dụng thật dễ dàng! Cô gái âm thầm cảm thán, hai tay lấy nước trong chậu, khẽ áp lên mặt. Khóe miệng của Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh mãnh liệt co rút, thế nhân cầu còn không được phải tranh đoạt, nàng lại dùng để rửa mặt? Không hổ là chủ nhân của hắn, quả thực đủ bưu hãn*! *Bưu hãn Dũng cảm, khó chơi. Miệng không ngừng ăn đồ ăn vặt, còn bất mãn nói thầm Chậc, khó ăn như vậy cũng có người tranh đoạt? Cau mày nắm lấy quăng vào miệng Tiểu Bạch nằm trong lòng, Tiểu Bạch trong ngực nàng lại im lặng lần nữa, bất quá vẫn vui mừng nhận, ăn cực kì vui vẻ, chủ nhân đây là thần dũ hoàn ’ có thể đề cao tu vi, thế nhân vì nó tranh đến đầu rơi máu chảy, không ăn sẽ uổng! Cô gái ngồi bên đống lửa, ngọn lửa rọi đỏ dung nhan nàng, hai mắt ửng sáng nhìn chằm chằm trước mặt, thẳng đến khi một mùi hương ngát truyền đến, lúc này mặt mày hớn hở rút trường kiếm treo bên người ra, cẩn thận cắt thịt nướng trong tay. Khóe miệng của mọi người ngồi ở bên cạnh mãnh liệt co rút. Đây chính là thanh kiếm Minh Tôn - người người tha thiết mơ ước đều không được, thế mà nàng lại dùng để cắt thịt nướng! ! ! Bản phúc hắc 1. "Ngươi trăm ngàn đừng động đậy!" Nhìn cô gái đang dựa vào thân cây thở hổn hển ở trước mặt, nàng trào phúng nở nụ cười. Nàng là dược sư, nói thế là có ý gì, nghi hoặc nhìn nàng "Vì sao?" Nàng lắc đầu ôm lấy Tiểu Bạch mới rời đi lúc nãy "Đầu óc của ngươi chính là do nước và bột mì kết hợp lại, chỉ cần vừa động đậy, sẽ kết thành keo dính trong đầu. 2. Hai mắt nàng sáng lên nhìn thẻ vàng trong tay, nam tử phía sau vén tóc dài hỏi "Ngươi thực thiếu tiền sao?" Nàng không hề ngẩng đầu "Ngươi thiếu nữ nhân à?" Thiếu hay là không thiếu? Khuôn mặt tuấn tú của nam tử nhất thời đỏ lên. 3. Buông ngọc tiêu trong tay, khẽ thở dài . Một nam tử da mặt dày tiến lên hỏi "Khúc nhạc nàng mới thổi là gì, tại sao ta lại chưa từng nghe thấy!" Nàng khinh bỉ nhìn nam tử kia "Đầu óc huynh như vậy... không biết đâu!" 4. Nhìn cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, biểu tình dữ tợn, nàng lại cảm thán "Ai, ta thật không muốn nói lòng dạ ngươi rất hẹp hòi, nếu ngươi bức ta, ta đây chỉ có thể nói là do nhân cách ta quá vĩ đại, lòng nhân từ quá nhiều. Mọi người nghe vậy khóe miệng mãnh liệt co rút, nhìn nữ tử áo rách quần manh, toàn thân chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Nàng nhân cách vĩ đại? Nàng nhân từ? ? Thật sự là trợn mắt nói dối không đỏ mặt. *** Bên bàn tròn nhỏ, ba người nam nữ trẻ tuổi diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi. Chỉ thấy nữ tử ngồi giữa mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai. Nữ tử cười khanh khách nâng ly cao cổ lên, hai mắt giống như mặt hồ trong vắt, vòng vo vài vòng trên mặt hai vị nam tử xuất sắc còn lại. Tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt mày như vẽ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc. "Được, vì tính bạn chúng ta, quen biết nhau ba mươi năm, cạn một ly!" thanh âm Lăng Tuyệt Trần trong trẻo nhưng lạnh lùng, ừ, nàng không nói, ai có thể biết nàng đã "lớn" đến ba mươi hai tuổi. Ngồi phía bên phải nữ tử là một nam tử có một đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời, nhu hoà ấm áp, mũi thẳng, cùng với độ cong đẹp mắt, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng, lóe ra ánh sáng chói lọi. Môi mỏng, sắc nhạt như nước, đôi mắt lấp lanh, đang nâng chén nhìn nữ tử, trong đôi mắt chợt lóe nhu tình rồi biến mất "Hảo, vì tình bạn hai mươi bảy năm chúng ta, cụng ly!" Đúng vậy, bọn họ sớm quen biết hai mươi bảy năm, bọn họ đều là cô nhi lúc chỉ có năm sáu tuổi, cùng nhau phấn đấu hai mươi bảy năm, hôm nay đã ngồi ở nơi cao nhất thế giới. Nữ tử chậm rãi cong khóe miệng, nhìn về nam tử phía bên trái vẫn im lặng —— Vô Dạ "Dạ, ngươi sao!" Nàng biết, tính cách hắn từ trước tới nay đều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không để ý động tác trì độn ’ của hắn. Vô Dạ lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng giơ lên, thật là một nam tử xinh đẹp dịu dàng, chỉ là, dịu dàng của hắn chỉ đối với nữ tử trước mắt. Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc màu nâu sẫm của hắn trong gió tùy ý phất phới, làn da trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc da, đôi mắt thâm thuý như thủy tinh đen lóe sáng, lông mi cong cong như nữ nhân khẽ chớp. Nâng tay cầm ly cao cổ, động tác của hắn rất nhẹ, toả ra một mùi thơm ngát thản nhiên. "Được, vì tương lai của chúng ta, cụng ly!" Thanh âm đặc biệt nam tính gợi cảm mị hoặc, mang theo một chút khàn khàn, Vô Dạ giơ cao ly rượu trong tay. Ba người nhìn nhau cười, một ngụm cạn sạch, cầm lấy cái ly rỗng tuếch của mình giơ lên. Có thể là uống hơi nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Tuyệt Trần, lộ ra ít đỏ ửng, lại càng thêm vẻ quyến rũ mê người, nằm úp sấp ở trên bàn, khóe miệng cũng cong lên hạnh phúc. Vô Dạ ngồi ở bên trái, có chút đau đầu xoa trán, đôi mắt hàm chứa chân tình khó thấu, liếc mắt nhìn nam tử —— Như Phong, cuối cùng cũng gục xuống bàn, say mê bất tỉnh! Ước chừng qua một giờ sau, Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt, đau đầu xoa trán, muốn từ trên sô pha ngồi dậy, lại phát hiện mình căn bản là khong có một tia khí lực. Nhất thời, đôi mắt sương mù trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo trắng nhảy vào trong lòng nàng, lười biếng nằm. Lúc này, Vô Dạ bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, mở to mắt cũng đã dùng hết sức, lại dùng hết khí lực xoay người, cùng nàng dựa vào nhau " Trần, ngươi sao rồi!" Thanh âm nam tử tuy rằng vô lực, giọng nói mị hoặc, nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Tuyệt Trần khẽ lắc đầu "Chỉ là toàn thân mệt mỏi!" Chết tiệt, vì sao người nàng tín nhiệm đến thế, cùng nhau chung sống gần ba mươi năm, thật không ngờ đối đãi nàng cùng Dạ như vậy, chỉ là đảo mắt nhìn Dạ "Ha ha, đã liên lụy ngươi !" Giơ tay lên, vuốt ve bộ lông của con mèo trắng. Lúc này, bốn phía biệt thự lửa lớn bắt đầu lan tràn hỏa hoạn, đôi mắt màu lam của Như Phong từ ngoài cừa nhìn vào, nhìn hai người trên sô pha, khóe mắt lại cong lên, lúc xoay người rời đi thì lại bị nữ tử kêu lại. "Như Phong, đây là vì sao!" Tuyệt Trần khoanh tay lại, mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đứng ở cửa. "Một ngọn núi không thể có hai hổ, huống chi, chúng ta có ba người!" Chỉ đơn giản vài chữ, đã nói lên, vì quyền lợi, cũng là vì tiền! Lúc này, trong mắt Như Phong đã không còn ái ôn hoà của ngày xưa. Không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng lần nữa, ngoài biệt thự tấm thép che lại, trong biệt thự nhất thời vang lên tiếng nổ mạnh kinh người. Như Phong kinh ngạc nhìn nàng, muốn tiến lên, hai chân lại bị vướng chặt ở một chỗ, vẻ mặt căm tức nhìn Lăng Tuyệt Trần "Ngươi!" Hắn vì sao còn có thể khiếp sợ, cá tính của Tuyệt Trần, hắn vẫn là hiểu biết nhất! ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Thế Tuyệt Trần của tác giả Tuyệt Trần Tử Thương. Một con tuấn mã trắng như tuyết, một bóng người lạnh lùng mặc bộ đồ màu xanh lam, Trường Kiếm màu tím đeo ở bên hông không ngừng đung đưa, hình như bởi vì sắp được đi xa mà cảm thấy vui vẻ. Tấm lưới màu đen bằng satanh gắn trên chiếc nón che khuất dung nhan của người nọ, nhưng mà từ vóc dáng mảnh khảnh kia lại có thể lờ mờ thấy được, đây nhất định là một cô gái tuyệt mỹ. Vó sắt đi lại bên trên nền đá xanh tạo thành tiếng lộc cộc lộc cộc ’, tiếng vó ngựa gõ vang sự tĩnh mịch của ánh nắng ban minh vẫn luôn tràn ngập sương sớm giống như mọi khi, trên đường cái vẫn còn vắng vẻ, không sầm uất giống như ngày thường, chỉ có âm thanh của con gà trống gáy sáng đang kêu rộn rã, giống như đang kêu gọi mọi người nên rời giường để nỗ lực kiếm qua khỏi cửa thành vừa mới mở, cô gái nhếch miệng lên, hai chân đột nhiên kẹp chặt vào bụng ngựa, một tay kéo chặt dây cương đồng thời vung roi ngựa lên "Đi!"Tiếng vó ngựa vang lên, bụi cát bay đầy trời, lập tức chạy như bay về phía con đường lớn cách đó không xa. Nếu như có người dậy sớm, cũng có thể nhìn thấy, trong bụi cát có một bóng người rực rỡ đang chậm rãi rời đi, thật giống như Tiên Nữ Phi Thiên Tiên nữ bay về trời."Dừng!" Nắm chặt dây cương đồng thời thu roi ngựa về, dừng lại đột ngột như vậy khiến cho con ngựa ngửa đầu hí dài, vó trước đá lên thật cao, đứng tại chỗ xoay nửa người, lúc này mới ngừng thấy một con tuấn mã màu đen đứng ngay dưới tàng cây, đang thong dong ăn cỏ non, thỉnh thoảng lại đung đưa đuôi ngựa. Nam tử mặc y phục màu đỏ đứng ngay bên cạnh con ngựa, một tay kéo dây cương, khi quay đầu nhìn người mới tới, trong con ngươi tràn đầy ý cười. Đột nhiên quay đầu lại, một vài sợi tóc màu đỏ dính vào một bên mặt của hắn, khiến cho vẻ đẹp kia lại càng tăng thêm vài phần mê hoặc. Ánh mặt tà tứ, nụ cười tà mị, lại còn thêm dung nhan anh tuấn cực kỳ yêu nghiệt, quả thật là một tác phẩm hoàn mỹ vô cùng khéo léo! Thật là nghiệm chứng một câu nói Thượng Đế vĩnh viễn đều luôn thiên nam tử ở phía trước đang dựa vào một bên cây cổ thụ, một tay vỗ yên ngựa, nàng có chút kinh ngạc."Sao vậy, nhìn thấy ta rất kinh ngạc sao?" Hầu kết chuyển động, giọng nói gợi cảm mị hoặc vang lên, cho dù là nam tử thì cũng không cách nào kháng cự lại sự mê hoặc nghiệt, tên yên nghiệt này nếu như đi tới hiện đại làm một Ngưu Lang ý chị muốn nói anh ấy đi làm trai bao đó, khẳng định sẽ nổi tiếng toàn cầu, không cần lo ăn uống nữa!Lắc đầu một cái, quăng sạch ý nghĩ hết sức đen tối trong lòng mình ra bên ngoài, ngây người nhìn nam tử đang cố gắng bán rẻ tiếng cười ’ "Sở Dạ Phong, tại sao huynh lại ở nơi này." Đến khi lời vừa ra khỏi miệng nàng mới phát hiện, mình hỏi như vậy thật sự rất ngu ngốc, dáng điệu này rõ ràng chính là đang chờ Dạ Phong vô vị nhún nhún vai "Đây là đường lớn, cũng không phải là của một mình muội, chẳng lẽ muội lại muốn quản ta sao." Hiếm khi trong giọng nói lại có vài phần cợt nhả như hắn còn có thể ăn nói ngang ngạnh như vậy?Lăng Tuyệt Trần mãnh liệt trợn trắng hai mắt, bàn tay ngọc ngà giơ roi lên, vó ngựa nổi lên bốn phía, vượt qua Sở Dạ Phong nhanh chóng phi về phía trước rồi chạy ngựa làm bụi cát văng đầy lên mặt của người đang đi tới, nụ cười tà mỵ còn chưa kịp thu lại cứ như vậy liền cứng lại trên mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng Lăng Tuyệt Trần đã đi xa, giơ tay lên lau nhẹ bụi cát còn chưa kịp dính lại trên mặt, thầm than thật mày là làn da của mình không phải là da dầu. Tung người nhảy lên cưỡi trên lưng tuấn mã, giơ roi đuổi theo."Hu hu hu ••••••"Hai người vừa mới đi tới con đường ở phía dưới, liền nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của một cô gái, xoay người nhìn về phía phát ra tiếng khóc kia, chỉ thấy một vị cô nương tóc tai rối bù xốc xếch, trên gương mặt dính đầy bùn đất, mặc áo tang bằng vải thô đang quỳ gối ở ven đường, nằm ở bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo hết sức cũ nát, có vẻ đã không có hơi thở nữa, đoán chừng đã chết không dưới hai ngày dù nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà vẫn không nhịn được đi tới, chỉ vì trong đầu nàng đang nhớ tới Diệp Sương vừa mới qua đời, cho nên cảm thấy thiếu nữ ở trước mặt rất đáng thương, đây cũng là lần đầu tiên nàng nảy sinh lòng thương Dạ Phong chỉ khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, chuyện như vậy hắn cũng không cảm thấy hứng thú, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có người mạnh mới có thể không bị người khác khi dễ. Khóc, cũng chỉ là một loại hành động chứng tỏ bản thân yếu kém. Huống chi giờ phút này hắn quan tâm nhất chính là đến lúc nào mới có thể tắm rửa."Mẫu thân, tại sao người lại ra đi như vậy, về sau Liên Nhi biết phải làm sao đây?" Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, quỳ trên mặt đất nức nở không ngừng, thỉnh thoảng lại nâng ống tay áo lên để chùi nước mắt trên mặt, bùn đất và nước mắt hòa lẫn vào nhau, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên giống như bông hoa không được thu hoạch, thật là tức cười."Mẹ ngươi đã chết rồi, cũng nên đem nàng đi chôn cất đi!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, nàng quả thật không thể biểu hiện khéo léo hơn, dứt khoát nói chuyện trực tiếp sảng đi vào mới phát hiện, sắc mặt của người phụ nữ đã sớm tắt thở kia thế nhưng lại tím đen, ngực trái vẫn còn cắm một cây châm nhỏ màu đen, đặc biệt nhất dạ là, trên đầu của cây châm này, còn có một hoa văn hình hoa mai rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản là không thể phân biệt được. Ngay lập tức, trong con ngươi liền hiện lên một tia tàn nhẫn ác độc, hai tay cũng bất giác nắm chặt thấy lời nói của Lăng Tuyệt Trần, hai mắt rưng rưng hoảng hốt nhìn Lăng Tuyệt Trần, thiếu nữ vốn dĩ khóc không thành tiếng lại càng khóc thêm đến lợi hại, nước mắt rơi tí tách không ngừng, xoay người nhào vào trên thi thể của người phụ nữ "Mẹ •••••• người chết thật thê thảm.""Ngươi tên là gì?" Nhìn hai chân của thiếu nữ, Lăng Tuyệt Trần đột nhiên nữ lại khóc thút thít không ngừng "Ta, ta tên là Liên Nhi!"Liên Nhi? Chẳng trách nàng vừa nhìn thấy bộ dáng kia liền cảm thấy nàng ta rất đáng thương. Khóe miệng Lăng Tuyệt Trần không nhịn được co giật, người này làm sao lại dễ khóc như vậy, nếu như là ở hiện đại, tuyệt đối có thể gia nhập Hollywood rồi. Nhưng mà, nàng vẫn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của Liên Nhi "Được rồi, nhìn các ngươi cũng không giống gia quyến vợ, con của gia đình bình thường, tại sao mẹ ngươi lại bị hạ độc thủ ra tay thâm độc như thế?"Lúc này, thiếu nữ tự xưng là Liên Nhi mới ngừng khóc, từ từ lau nước mắt "Không biết vị tiểu thư này ••••••""Ta tên là Lăng Tuyệt Trần!" Khẽ cau mày, vị tiểu thư này? Nàng thật sự là không quen, cảm thấy rất kỳ cục, ở thế kỷ hai mươi mốt, nói khéo một chút thì ý nghĩa của hai chữ này chính là gái làng chơi."Được, Lăng Tiểu Thư, Liên Nhi đã biết." Liên nhi gật đầu một Trần lại im lặng, cho dù mở miệng nói cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng, dù sao cũng chỉ là một người đi đường tình cờ gặp nhau mà thôi."Trước đây, chúng ta cũng là gia đình giàu có số một số hai trong Thành Phong Chi, từ lúc ta còn rất nhỏ thì phụ thân đã qua đời, chỉ để lại ta và mẫu thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù không tính là giàu có lắm, có thể giữ gìn coi sóc nhà tổ nhà do ông bà tổ tiên để lại cũng coi như là bình đạm sống qua ngày cũng rất hạnh phúc. Nhưng kể từ sau khi có một nam tử tên là Hoa Nhược Thủy tới nói là nhìn trúng khoảng đất trong phủ chúng ta, mẹ ta không chịu, hắn liền nghĩ đủ mọi cách để chiếm lấy nhà tổ của chúng ta••••••" Lúc này Liên Nhi mới nói thẳng vào vấn đề chính, khóc lóc kể lể, nước mắt lại rơi lã chã không Tuyệt Trần giơ tay lên ngắt lời Liên Nhi đang khóc lóc kể lể liên miên không dứt "Ý ngươi là, nam tử tên Hoa Nhược Thủy kia, chỉ vì muốn chiếm nhà tổ của các ngươi mà giết chết mẹ ngươi sao?" Ánh mắt nàng lóe sáng, biết được chủ nhân của ngân châm là ai là đủ Nhi gật đầu một cái, nước mắt lại rơi xuống lần nữa "Ừ." Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần thục đầy kiêng dè của Lăng Tuyệt Trần, thì không khỏi giật mình "Lăng tiểu thư, ngươi ••••••" ánh mắt của nàng ấy thật là đáng sợ! Liên Nhi đành phải một tay chống xuống mặt đất, dịch chuyển thân thể lui về phía sau hai bước."Mẫu thân của ta, cũng chết ở dưới ngân châm như vậy!" Trong đáy mắt của Lăng Tuyệt Trần hiện lên một tia tàn nhẫn, sự xơ xác tiêu điều trong ánh mắt lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Cây ngân châm kia giống như một cái gai trong lòng, kí hiệu đặc biệt này, nàng không thể nào quên được, bởi vì cây ngân châm kia, vốn dĩ là muốn dồn nàng vào chỗ chết."Lăng tiểu thư giống như đang muốn đi tìm kẻ thù?" Liên Nhi có chút thăm dò Lăng Tuyệt Tuyệt Trần hơi giật mình, trả thù ư, nàng tuyệt đối không để cho người từng làm hại mình được sống dễ chịu! Huống chi còn là giết chết người của nàng!Nhìn ánh mắt tàn nhẫn ác độc của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi nuốt nước miếng một cái, có chút sợ sệt hơi ngẩng đầu lên, ngay sau đó nhớ tới mẫu thân của mình, ánh mắt liền hiện lên sự kiên định "Vậy Liên Nhi có thể khẩn cầu Lăng tiểu thư một chuyện hay không, vào lúc Lăng tiểu thư đã báo được thù lớn, hay thay Liên Nhi đâm thêm một kiếm vào ngực của kẻ thù, cũng coi như là Liên Nhi đã báo thù cho cái chết của mẫu thân!" Lúc nói lời này, ánh mắt của Liên Nhi tràn đầy phẫn Tuyệt Trần kinh ngạc, rõ ràng là nàng không nghĩ thiếu nữ này có thể nói như dáng điệu của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi cho là nàng không chịu đồng ý, lập tức vội vàng lấy một khối ngọc bội màu đỏ ở trong ngực ra, suy yếu đứng lên, hai chân quỳ đến mức tê cứng từ lâu khập khiễng bước tới bên cạnh Lăng Tuyệt Trần "Ta lấy khối Bảo Ngọc gia truyền này làm tiền thù lao, khẩn cầu vị tiểu thư này hãy đồng ý với Liên nhi!" Nói xong, đem ngọc bội giơ cao tới đỉnh đầu, rầm... một tiếng, đã quỳ gối trên mặt đầu, liếc nhìn khối ngọc bội kỳ lạ kia, lúc này mới phát hiện, trên đó còn khắc một hình vẽ rất khó hiểu, không có cách nào hình dung được, cảm thấy giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra. Quay đầu lại, liếc nhìn hai chân của thiếu nữ, một gót sen ba tấc[1] điển hình ở cổ đại, có thể thấy được nàng ấy cũng không có nói láo, ít nhiều cũng là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu sang.[1] Tam thốn kim liên gót sen ba tấc chính là tục bó chân ở Trung Quốc thời cổ đại. Thường chỉ dành cho các thiên kim tiểu thư. Bạn nào muốn biết rõ hơn có thể hỏi bác googleChỉ như vậy đã lấy ra ngọc bội trân quý để làm tiền thù lao? Là vì nàng giàu có nên hào phóng như vậy, hay là do tiểu cô nương này không hiểu được cần phải biết tiết kiệm?Nảy sinh sự hiếu kỳ đối với khối ngọc bội, cho nên ngay sau đó liền nhận lấy khối Hồng Ngọc kia, cầm trong tay vuốt ve "Coi như ta đã đáp ứng ngươi, về sau không nên động một chút là lại quỳ xuống!" Mặc dù nàng cũng có tư tưởng phong kiến nghiêm trọng ’, nhưng vẫn còn chưa đến mức có thói quen động một chút là quỳ xuống như vậy. Ở trong mắt của nàng, chỉ có kẻ yếu mới phải quỳ mặt Liên Nhi không khỏi hiện lên một chút vui sướng, vội vàng nghe lời đứng lên, phủi phủi bụi cát trên làn váy của mình, nhìn Lăng Tuyệt Trần "Vậy Liên nhi ở chỗ này cám ơn Lăng tiểu thư trước!"Khẽ lắc đầu, xoay người đi về phía Sở Dạ Phong, nàng còn phải nhanh chóng lên đường, nếu không tối nay sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ dù Sở Dạ Phong không có tiến lại phía trước, nhưng mà cuộc đối thoại của họ hắn cũng nghe được tương đối rõ ràng, nhảy lên yên ngựa, nhìn Lăng Tuyệt Trần "Muội thật sự muốn giết chết tên Hoa Nhược Thủy kia sao?" Theo hắn biết, thì tên Hoa Nhược Thủy này cũng không phải là một nhân vật đơn giản, ít nhất trong đầu của hắn vẫn còn một chút tin tức liên quan tới tên kia."Ngươi có ý kiến thì có thể tự mình rời đi!" Lăng Tuyệt Trần lạnh lùng mở Dạ Phong á khẩu không trả lời được, hắn ở cửa thành chờ nàng, không phải là tính cùng nàng lên đường hay sao? Nàng nói lời này rõ ràng là giậu đổ bìm leo dây cương quay đầu ngựa lại, lúc này mới phát hiện, cô gái kia vẫn còn ở đó nhìn nàng, khẽ cau mày "Nếu như ngươi không tin tưởng, có thể đi theo chúng ta." Cúi đầu liếc nhìn con ngựa ở phía dưới "Nếu như ngươi có thể theo kịp."Liên Nhi lắc đầu một cái "Không, ta tin tưởng tiểu thư!" Ánh mắt mắt hiện rõ sự kiên tưởng?Lăng Tuyệt Trần bật cười, có lúc ngay cả chính nàng cũng không tin mình, vậy mà một người xa lạ lại còn nói tin tưởng nàng! Nên nói là nàng ấy nực cười hay là nói nàng ấy quá dễ dàng tin tưởng người khác đây. Ngay sau đó liền lấy một túi gấm từ trong ngực ra, ném vào trong ngực Liên Nhi "Trước tiên nên đem mẹ ngươi đi an táng đã!" Ở cổ đại không phải là luôn lấy việc chôn cất làm yên lòng người chết là việc lớn hay sao? Tiền vàng trong túi gấm này, cũng dư sức mua được khối ngọc bội xong, liền giục ngựa chạy đi, chỉ lưu lại hai bóng lưng tuyệt thế, biến mất trong bụi đất cuồn cuộn ở nơi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, lúc này Liên Nhi mới cất túi gấm vào trong ngực, chậm rãi xoay người, hơi cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc hiện lên trong đáy mắt. Không lâu sau, cả hai mẹ con nàng đều biến mất không thấy tăm hơi. Ba người nam nữ trẻ tuổi, diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn tròn nhỏ. Chỉ thấy người con gái ngồi ở giữa mặc quần áo màu xanh lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, mái tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai. Nữ tử cười khanh khách nâng chiếc ly cao cổ lên, hai mắt giống như mặt hồ trong vắt, đảo vài vòng trên mặt hai người đàn ông xuất sắc còn lại. Tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt mày đẹp như vẽ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc."Được, vì tính bạn của chúng ta, quen biết nhau ba mươi năm, cạn một ly!" Giọng nói của Lăng Tuyệt Trần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đúng vậy, nếu cô không nói, ai có thể biết được cô đã "lớn" đến ba mươi hai ở phía bên phải người con gái là một người đàn ông có một đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời, dịu dàng ấm áp, mũi thẳng, cùng với độ cong đẹp mắt, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng mượt, lóe ra ánh sáng chói lọi. Môi mỏng, sắc nhạt như nước, đôi mắt lấp lánh, đang nâng ly nhìn người con gái, trong đôi mắt chợt lóe lên một thứ tình cảm dịu dàng rồi biến mất "Được, vì tình bạn hai mươi bảy năm của chúng ta, cụng ly!" Đúng vậy, bọn họ đã quen biết được hai mươi bảy năm, bọn họ đều là cô nhi từ lúc chỉ có năm sáu tuổi, họ cùng nhau phấn đấu hai mươi bảy năm, hôm nay đã ngồi ở nơi cao nhất thế miệng của người con gái chậm rãi cong lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên trái vẫn đang im lặng —— Vô Dạ "Dạ, anh sao vậy!" Côvbiết, tính cách của anh từ trước tới nay đều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không để ý động tác trì độn ’ của này Vô Dạ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng nhếch lên. Thật là một nam tử tuấn mỹ, dịu dàng! Nhưng mà, sự dịu dàng của anh chỉ giành cho người con gái ở trước mặt. Gió khẽ thổi qua, sợi tóc màu nâu sẫm của anh tùy ý bay loạn trong gió. Làn da trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc, đôi mắt thâm thuý như thủy tinh đen lóe sáng, lông mi cong cong như hàng mi của người con gái khẽ chớp. Nâng tay cầm ly cao cổ, động tác của anh rất nhẹ, toả ra một mùi thơm ngát thản nhiên."Được, vì tương lai của chúng ta, cụng ly!" Thanh âm đặc biệt nam tính gợi cảm đầy mị hoặc, mang theo một chút khàn khàn, Vô Dạ giơ cao ly rượu trong người nhìn nhau cười, một ngụm cạn sạch, cầm lấy cái ly rỗng tuếch của mình giơ thể là uống hơi nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Tuyệt Trần, lộ ra ít đỏ ửng, lại càng thêm vẻ quyến rũ mê người, nằm úp sấp ở trên bàn, khóe miệng cũng cong lên hạnh Dạ ngồi ở bên trái, có chút đau đầu xoa trán, đôi mắt hàm chứa chân tình khó thấu, liếc mắt nhìn người đàn ông còn lại —— Như Phong, cuối cùng cũng gục xuống bàn, say bất tỉnh!Ước chừng qua một giờ sau, Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt ra, đau đầu xoa trán, muốn ngồi dậy từ trên sô pha, lại phát hiện mình căn bản là không có một chút sức lực nào. Nhất thời, đôi mắt sương mù trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo trắng nhảy vào trong lòng nàng, lười biếng nằm này, Vô Dạ ở bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, chỉ mở to đôi mắt cũng đã phải dùng hết sức, lại dùng hết sức lực còn lại xoay người, cùng cô dựa vào nhau " Trần, em sao rồi?" Giọng nói của người đàn ông tuy rằng vô lực, nhưng vẫn đầy sức quyến rũ, cực kỳ hấp Trần khẽ lắc đầu "Chỉ là toàn thân mệt mỏi!" Chết tiệt, vì sao người mà cô tín nhiệm đến thế, cùng nhau chung sống gần ba mươi năm, thật không ngờ lại đối đãi với cô và Dạ như vậy, nhưng mà đảo mắt nhìn Dạ "Ha ha, đã liên lụy ngươi rồi!" Giơ tay lên, vuốt ve bộ lông của con mèo này, lửa lớn bắt đầu tràn ra từ bốn phía biệt thự hỏa hoạn. Đôi mắt màu lam của Như Phong từ ngoài cửa nhìn vào, nhìn hai người trên sô pha, khóe mắt lại cong lên, lúc xoay người rời đi thì lại bị người con gái kêu lại."Như Phong! Vì sao lại như vậy?" Tuyệt Trần khoanh tay lại, mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa."Một ngọn núi không thể có hai hổ, huống chi, chúng ta có ba người!" Chỉ đơn giản vài chữ, đã nói lên, vì quyền lợi, cũng là vì tiền! Lúc này, trong mắt Như Phong đã không còn tình cảm dịu dàng ấm áp của ngày đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng lần nữa, cửa thép ngoài biệt thự đã đóng lại. Bân trong biệt thự lập tức vang lên tiếng nổ mạnh kinh Phong kinh ngạc nhìn cô, vừa muốn tiến lên, hai chân đã bị vướng chặt ở một chỗ, vẻ mặt căm tức nhìn Lăng Tuyệt Trần "Cô...!" Vì sao hắn còn có thể khiếp sợ như vậy. Cá tính của Tuyệt Trần như thế nào, hắn vẫn là người hiểu nhất!Lăng Tuyệt Trần không trả lời, chỉ ngoái đầu nhìn người đàn ông tuấn dật ngồi ở bên cạnh "Cho dù em phải chết, cũng không thích làm chuyện lỗ vốn. Nếu phải chết, vậy cứ làm một lần cho xong! Ở trên người em, cũng không thể để cho người ta chiếm một chút tiện nghi nào! Chỉ là hiện tại, lại tiện nghi cho đám người kia!" Ánh mắt lộ ra ý hối hận, lúc trước liều mạng gầy dựng giang sơn, nay ba người tương tàn đúng là chắp tay nhường người ta. Bất quá cơ quan ở biệt thự này là do cô vì ngừa vạn nhất mà thiết kế, chưa từng nghĩ, thế nhưng dùng để tự sát!Nghe Tuyệt Trần có ý trêu tức, Như Phong đứng ở cửa cuối cùng vô lực ngồi xuống, hắn làm hết thảy đều đã uổng phí. Bất quá, nếu ba người cùng nhau lớn lên, hôm nay có thể cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cũng không tiếc! Nhìn hai người thân mật, vốn dĩ, hắn từ trước đến nay đều luôn bỏ Dạ dùng hết sức lực đặt người con gái ở dưới thân "Không sao, được chết cùng em, cũng rất đáng giá! Nhưng cho dù là như vậy, cũng phải là anh chết trước em một bước... nhưng mà, anh lại không muốn để cho em thấy bộ dạng anh bị phá huỷ, làm sao bây giờ?""Anh " Lăng Tuyệt Trần khẽ nhíu mi, muốn nói cái gì đó, lại bị anh chặn lại."Hư, em hãy nghe anh nói! Nếu còn có kiếp sau, xin em hãy đáp ứng anh, không được trốn tránh nữa, được không?" Ánh mắt Vô Dạ vốn đầy ý trêu chọc, bỗng trở nên thâm tình chân há miệng nhưng lại không nói được gì, chỉ gật gật đầu. Cô trốn tránh anh, chỉ là bởi vì người đàn ông đang thất thần ngồi ở cạnh cửa kia. Nếu việc đã đến nước này, cô cũng không còn điều gì phải cố kỵ. Bất quá, chuyện tình lớn hơn nữa cũng không còn quan hệ, lập tức, cô sẽ cùng anh vĩnh viễn ra đi."Tốt lắm, chúng ta đã định, em nhất định phải nhớ kỹ!" Khóe miệng Vô Dạ cong lên, sắc mặt tràn ngập vui vẻ trước nay chưa từng có, một tay gắt gao nắm tay nàng, mười ngón giao nhau, xiết chặt, vùi đầu vào cổ cô, như vậy cũng rất tốt. Từ lúc ba người quyết định đi lên con đường kia, kết quả như thế, trong lòng mỗi người đều đã chuẩn bị nhận lấy bất cứ lúc này bọn họ, mới hiểu được, nguyên lai sinh mệnh của con người đúng là ngắn ngủi như vậy. Chuyện cũ theo gió phiêu tán, nhưng không cách nào loại bỏ trong đầu của bọn họ. Những phấn đấu chung sức này, vài năm cũng không quên được, ai cũng đều không quên được, cho dù là có người phản bội. Đồng hội đồng thuyền, sinh tử đồng mạng, mấy năm nay cùng trải qua, nay, có thể cùng chung giờ khắc này, cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, cuộc đời này cũng không là, vì sao người phản bội lại là hắn, hắn vẫn luôn là anh cả, vinh hoa phú quý đều là cùng chung, vì sao phải phản bội. Nếu có kiếp sau, cô tuyệt không dễ dàng tin tưởng người khác có thể sống, cô sẽ làm người mạnh nhất thế giới, để đến cuối cùng cũng không có người nào dám làm như thế với cô!Trần, xin em nhất định phải tiếp tục sống thật tốt, thật tốt! Anh nguyện ý dùng bất kỳ giá nào để trao đổi cuộc sống kiếp sau của em. Khóe mắt Dạ chảy ra một dòng nước mắt trong suốt, chỉ vì người con gái mà anh đang bảo vệ ở bên cạnh, Trần của anh!. Harry Potter fanficNếu như, chỉ có cách này, cô mới có thể sống thật kiêu ngạo, mới có thể hóa giải mạng sống kiếp này của cô, cho dù bị cô hận, hận ngàn lần, hắn cũng không hối hận!Cho dù phải dùng hết thảy phương pháp mới có thể khiến cho cô khi đến thế giới khác chịu tha thứ cho hắn, Như Phong hắn cũng sẽ làm như người đều có tâm sự, nhưng đều có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với cái chết đang đến gần. Đều đã nói, chờ đợi cái chết là đáng sợ nhất, nhưng, bọn họ, chưa từng sợ hãi, bởi vì bên cạnh bọn họ, đều có người quan trọng nhất trong cuộc đời này, cùng nhau chờ, cũng giống như chờ đợi bình minh nổ mạnh vang lên khắp bốn phía, vốn là biệt thự không thể phá vỡ, giờ đã bị phá đến hài cốt không còn ’, có thể thấy được, thuốc nổ có lực sát thương lớn bao nhiêu! Vĩnh biệt, hi vọng kiếp sau cũng có thể sống yên bình an ổn, sống thật hạnh phúc, không cần phải gặp lại thăng trầm của kiếp này, không cần sống cuộc sống trôi nổi vô là, thứ trên tay bọn họ đã dính, là máu tươi vô tận, không biết còn có thể có kiếp sau không?Chờ đợi cái chết, là dài như vậy, cô không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm nhận được chung quanh càng ngày càng nóng, cảm nhận được làn da trên thân thể truyền đến đau đớn cháy bỏng, đau mà cũng không đau, bởi vì, cô đã muốn nhắm hai mắt lại, vĩnh viễn sẽ không biết thêm cảm giác gì nữa!Áng sáng nhàn nhạt thoáng qua, sống hay chết, bất quá chỉ là một cái chớp mắt

ngao the tuyet tran